Tôi từng không tin vào thiền, cho đến khi chánh niệm cứu tôi khỏi chính mình

Tôi không đến với thiền từ những bài giảng sâu sắc.
Tôi đến với nó từ trầm cảm, hoài nghi, và những buổi tối lặng lẽ bên màn hình terminal.
Tôi từng nghĩ thiền là chuyện nhảm nhí.
Một kiểu tự huyễn của những người không thể đối diện thực tế nên đành ngồi xếp bằng để trốn nó.
Tôi bị trầm cảm từ lâu. Và trong lúc ấy, mọi lời khuyên kiểu “buông bỏ”, “tỉnh thức”, “sống với hiện tại” đều như dao cứa vào tai.
Tôi không cần lời hay. Tôi cần sống sót.
Rồi tôi bắt đầu vọc lại hệ thống.
Từ một con mini PC chạy Proxmox. Tôi tự tay cài lại mọi thứ, dựng lại từng lớp ảo hóa, từng container. Tôi học lại từ đầu về Kubernetes, chọn K3s, tìm hiểu về storage, ingress, CI/CD, rồi từng ngày deploy các ứng dụng như WordPress, Immich, Nextcloud.
Không phải để kiếm tiền.
Không để khoe với ai.
Chỉ để tìm lại một cái gì đó khiến mình không trôi tuột đi.
Chánh niệm đến lúc nào tôi không rõ.
Chắc là khi tôi bực bội vì sửa một lỗi HTTPS của WordPress mà phải scale pod xuống, mount PVC, chỉnh file, xóa pod custom, scale pod gốc lại.
Chắc là khi tôi ngồi gõ kubectl get pods
như một người mất phương hướng chỉ để nhìn xem mình còn kiểm soát được gì không.
Hoặc là lúc tôi type dòng lệnh, dừng lại vài giây và thấy… “Tôi đang ở đây.”
Tôi nhận ra: Khi tâm tôi loạn, hệ thống loạn theo.
Khi tôi lúng túng, deployment rối tung.
Nhưng khi tôi ngồi thở một nhịp, đọc lại file YAML, sửa từng dòng với sự chú tâm – thì mọi thứ vận hành êm.
Và tôi thấy nhẹ đi, dù chẳng ai biết tôi vừa làm gì.
Thiền không phải để bay lên. Mà để đứng vững.
Không có tiếng chuông, không có tư thế hoa sen.
Chỉ có tôi và một hệ thống tự mình dựng lên từ đống hỗn độn.
Thiền, với tôi, là việc tôi vẫn ngồi đây, không chạy trốn khỏi chính tôi, không chạy theo những tiếng nói rằng tôi vô dụng vì không đi làm.
Tôi không chối bỏ thực tế. Tôi vẫn có áp lực, vẫn hoài nghi, vẫn sợ tương lai mờ mịt.
Nhưng tôi không nhấn chìm mình trong nỗi sợ ấy.
Tôi ngồi chỉnh cấu hình traefik, và tôi biết rõ việc mình đang làm.
Tôi sửa lỗi YAML, và tôi không cáu giận như trước.
Tôi gõ lệnh, thấy mình đang thở.
Và tôi hiểu: chánh niệm là như vậy.
Không phải chuyện cao siêu.
Chỉ là không quên mình đang sống.
ZenOps không phải thương hiệu, mà là một lời nhắc
Tôi đặt tên blog là ZenOps – nghe như một công ty hư cấu, nhưng nó là cách tôi sống.
Zen – là thiền, là tĩnh lặng, là tỉnh thức
Ops – là hệ thống, là vận hành, là thực tế
Tôi không giác ngộ. Tôi vẫn hay quên mình.
Nhưng ít nhất, tôi đã có một nơi để quay về.
Không phải chùa chiền, cũng không phải đám đông.
Mà là một dòng lệnh, một file config, một không gian tôi tự dựng, và một hơi thở nhẹ khi deploy thành công.
Tôi không viết bài này để ai thấy hay.
Tôi chỉ viết để nhắc mình rằng mình đã từng không tin,
và giờ mình đang sống một cách tin tưởng – mà không cần lý thuyết.
Nếu bạn cũng đang thấy mọi thứ rối tung,
thì đừng cố hiểu hết.
Chỉ cần ngồi lại với một việc duy nhất, làm nó cho trọn vẹn.
Không vì ai, không để chứng tỏ.
Chỉ để biết: bạn vẫn ở đây.
Từng dòng lệnh là một bước chân chánh niệm.
Không cần phải đi đâu xa.
Tất cả đều có thể bắt đầu từ chính bạn – ngay lúc này.